Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng Brotherhood
Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng 19197665734519428975 Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng
Trang ChínhTrang Chính  Diễn ĐànDiễn Đàn  LịchLịch  Latest imagesLatest images  Thư viện ảnhThư viện ảnh  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  


Share|

Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Dec 27, 2011 8:45 pm
good
149102
Tài năng của
149102
Người này hiện đang:
Chức vụ: ●—[Moderators]—●

Nam
Posts : 60
Points : 149
Thanked : 7
Tham gia ngày : 26/12/2011
Tuổi : 34
Đến từ : Việt Nam
Cảm Xúc : good

Tiện ích
Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng Icon4Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng Icon5Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng Icon7

Danh Hiệu 149102●—[Moderators]—●

Thông Tin Cá Nhân
Nam
Posts : 60
Points : 149
Thanked : 7
Tham gia ngày : 26/12/2011
Tuổi : 34
Đến từ : Việt Nam
Cảm Xúc : good

https://huynhde.forumotion.net/

Bài gửiTiêu đề: Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng

Tiêu Đề: Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng

Giờ đây em đã thật sự mỏi mệt rồi, em không còn sức để cố bước thêm một bước nào nữa hết, mà nói cho đúng là em không còn muốn bước cùng anh - người đàn ông em không thể gọi là chồng.

Có thể nào anh đừng nói tiếng yêu em nữa có được không? Em xin anh đó! Tình yêu không cần nói, chỉ cần cảm nhận thôi em nghĩ cũng đủ rồi, và cái cảm nhận của em bây giờ là anh không xứng để làm chồng em, không xứng để em có thể bỏ thời gian ra mà ngồi đợi anh về nước. Anh có hiểu tình yêu là gì hay không mà cứ mãi nói là "anh rất yêu em", trong khi bản thân anh hãy tự hỏi lòng xem anh đã làm được gì cho em không? Tình yêu đâu chỉ bằng lời nói, mà chỉ cần cảm nhận thôi anh có biết không? Và thực sự là cái cảm nhận của em là nay anh đã khác, anh khác xưa thật rồi... Nên em xin anh đừng nhắc nữa, đừng nói thêm gì nữa những chuyện của mai sau.

Em thực sự rất mệt mỏi bởi những khi online gặp anh, anh hỏi han em đủ thứ, em giờ thế nào? Em giờ sống ra sao? Cuộc sống có tốt không? Đi làm chưa?... Nếu trong một hoàn cảnh bình thường nào đó, một người nào đó hỏi em như vậy thì có lẽ em sẽ thấy rất vui, còn anh thì khác, mỗi khi nghe anh hỏi tới đời tư của em, mỗi khi thấy anh tỏ thái độ quan tâm tự dưng em thấy tự ái vô cùng. Anh có biết tại sao lại như vậy không? Giá mà ngày xưa anh chu đáo, anh biết quan tâm em như lúc này thì có lẽ em đã không đành lòng bỏ anh mà đi, cái ngày xưa ấy của anh chắc anh không còn nhớ nỗi phải không? Cái ngày xưa anh vô tâm quá đổi, một tin nhấn, một cuộc gọi lúc em hoạn nạn mà chẳng thấy anh đâu???

Ảnh: Internet

Anh nói anh vẫn còn quan tâm, anh vẫn còn yêu em nhiều lắm... Nghe những lời đó thực sự em rất nhứt đầu, em thấy dường như mình đang có tội lỗi gì đó với anh, có lẽ cái tội là đã để anh phải lo lắng phải quan tâm em chăng? Ờ thì cứ cho là như vậy, nhưng xin thưa rằng em chẳng cần đâu, em không cần là em không cần, cần làm gì những cái lời quan tâm dư thừa không đúng lúc ấy, em không cần, em chẳng cần nó nữa đâu anh...

Muộn rồi cho những lời yêu thương, cho những lời xin lỗi ấy. Anh cần gì phải nói tiếng xin lỗi em, anh cần gì phải làm như vậy, giờ đây những lời đó nó có ít gì nữa đâu, lúc em cần anh, em rất cần anh thì chẳng thấy anh đâu, lúc tình yêu em trao chọn nơi anh thì khi ấy anh quá hững hờ, quá vô tâm... Tình yêu nào phải trò chơi, mà khi có anh không biết gìn giữ, đến lúc mất đi anh mới nhận ra rồi hối hận, vội vã tìm em. Anh còn tìm làm gì nữa? Khi những tiếng yêu xưa đã vỡ tan rồi, khi niềm tin nơi em đã không còn vẹn nguyên như ngày xưa em đã từng giành cho anh...

Đừng trách em, và dù cho anh có trách thì với em cũng chẳng nghĩa lý gì. Đúng em từng nghe anh nói "hạnh phúc chỉ mỉm cười với người biết chờ đợi", nhưng anh có biết không chờ đợi không là hạnh phúc đâu anh, chờ đợi sẽ là hạnh phúc khi người ta luôn biết hướng về nhau, còn đằng này em chờ anh chỉ trong mỏi mòn vô vọng, chờ mà không biết người ta có quay về hay không? Và khi quay về người ta có còn là của mình nữa hay không? Em đã thảng thốt lắm khi nghe nhỏ em họ nói rằng: Đợi mà là của mình thì hãy đợi, đợi mà không chắc là của mình thì thôi đừng có đợi.

Lúc ấy em vẫn tin anh, em vẫn chờ vẫn đợi, cho đến một ngày những tin nhắn thường xuyên đã không còn nữa, những cuộc điện thoại đường dài đã thưa thớt từ lâu, và đã không còn những buổi tối hai đứa cùng ngồi online nhớ về nhau... anh đúc kết lại một câu rằng anh bận. Để rồi từ những sự im lặng ấy em hiểu ra rằng mọi thứ đã nhạt nhòa, mọi thứ đã mờ phai mất rồi còn đâu...

Ảnh: Internet

Em cũng hiểu anh bận vì công việc, và cũng có thể anh bận vì nhiều lý do mà em chẳng thể nào biết được, ừ thì làm sao em biết khi em và anh ở rất xa nhau, ừ thì làm sao em có thể cảm thông khi anh chẳng bao gời chia sẻ, ừ thì làm sao em có thể hiểu nổi anh khi anh có quá nhiều bí mật, ừ thì có lẻ là mình không hợp nhau, càng ngày hai khoảng cách cứ mãi chông chênh.

Vậy thôi có lẽ em nên tự tìm cho mình hướng đi khác, để anh được trở về là anh như lúc xưa. Em sẽ đi và sẽ không bao giờ quay đầu lại, em biết giờ đây anh đang rất hối hận, nhưng đã muộn rồi anh, đã muộn mất rồi, đã không còn như ngày xưa nữa. Em đã không còn là một con bé ngây thơ chỉ biết làm theo những gì người ta sai bảo, giờ em đã đủ tự tin lựa chọn và bước đi trên con đường mà mình đã chọn. Em xin anh hãy buông tay em ra, xin anh đừng níu kéo vì đã quá muộng màng, và cũng đừng nói tiếng anh yêu em, anh rất cần em trong khi bản thân anh chẳng thể làm gì được cho em. Đừng nói nữa em không muốn nghe, thật lòng em không muốn nghe, em không muốn bị áp lực từ phía anh nữa, đừng khiến em cảm thấy sợ mỏi khi online vô tình gặp anh để nghe anh nói anh vẫn còn yêu em, anh thật lòng không muốn mất em...

Nếu ngày xưa anh cũng thật lòng như thế thì có lẽ em đã không rồi bỏ anh mà đi, anh quá vô tâm, quá hời hợt với những gì mình đang có, vậy thì hôm nay anh đừng nói với em hai từ "hối hận", hạnh phúc kia vốn là của anh nhưng anh đã vô tình để đánh mất nó... Trong cuộc đời này chẳng có thứ quý giá nào ban tặng ta đến hai lần đâu anh...

P/s: Phải ngày xưa không ngu ngơ vội vàng buông lơi yêu thương, hạnh phúc kia đã là của anh.

Chữ ký của 149102

Bài viết liên quan

Buông tay em ra nhé! Người em chẳng thể gọi là chồng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Brotherhood Forum :: Góc Chia Sẽ :: Nhật Ký-
.:Ðăng kí:. | .: Quên mật khẩu :.


Brotherhood Forum
Forum Được Phát Triển Bởi Những Thành Viên Của Brotherhood